Mùa xuân bình yên: CÂY SÚNG (Viết tíêp)

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

CÂY SÚNG (Viết tíêp)


MÙA MƯA TRÊN ĐÂT BẠN
Sau hơn 3 tháng thực hiên chiến dịch Đưõng 9 – Khe Sanh. Chính xác, kéo dài 170 ngày. Chiến dịch mà chúng tôi gọi là chiến dịch thép –  chọi thép. 7 ngày đêm nã pháo liên tục, trên đường, cứ 200 mẻt, đổ một lô cát-tút đạn pháo các loại. Hàng rào điện tử Macnamara của Mỹ sụp đổ. Chúng tôi chỉnh đốn quân ngũ. Các đồng chí ốm yếu được đi an dưỡng, khoẻ mạnh ở lại. Mùa mưa âp tớí.
Thật khó có mốí tình thuỷ chung nào như các bạn Lào anh em. Họ mở cửa, giao cả núi rừng, sông, suốí, nương rẫy, nhà cửa cho ta mở đường chi viện  miền Nam ruột thịt.
Ở bản Noọng Ma, các cô gái Lào Thưng, xinh xắn, trắng trêo, cùng chúng tôi múa điêụ Lăm tơi, măc dù lời bài hát lại là: ớ chàng trai đó ơi, em không hát được Lăm tơi, nhưng đêm nay dướí trăng sáng, đôi ta biết nhau đây… 
Đáp lại, hai anh chàng Hà Tây lên giọng hát chèo. Khách và chủ đều vui vẻ. Chúng tôi rất ngạc nhiên vì tất cả các bạn nữ ở bản nói sõi tiếng Việt. Sau ca hát là gùi nếp xôi mờì bộ đôị cụ Hồ. Một bạn quê choa lên tiếng hỏi:
-         Có muối không các bạn? Cho tôi xin ít muối.
Các bạn lăn ra cười.
Chúng tôi đánh chén cho đến nắm xôi cuối cùng.  
Nắm chặt tay các bạn, dòng cảm ứng ấm áp không chỉ của âm, dương mà còn thắm đượm tình anh em của cả hai dân tộc.
Sau này, các bạn ấy cho chúng tôi hay là đã phạm 3 lỗi. Theo phong tục của Lào, 1- ăn cỗ không được ăn hết, phải để lại mỗi thứ một ít; 2- muối là cái tục. phải gọi là cưa; 3- các bạn hát hay nhưng nhiều hi quá. (hi cũng là cái tục. Sau này, khi hát chèo, chúng tôi cũng  phải đổi lại là i. i. í.. ì. i….).
Mùa mưa trên đất bạn thật kinh khủng, 5-6 tháng liền. Muỗi, vắt nhiều vô kể. Nước suối thất thường, lũ quét liên miên, có khi bên này phải ném dây, chuyển cơm kéo sang bên kia vì không tài nào trở về được.
Cũng may, mùa mưa chim cu xanh rất nhiều, chỉ cần thiện xạ một chút, không bắn trúng cành cây, là đã có cả rổ chim làm thịt, nấu cháo thay cơm.
Ban ngáy, chúng tôi chia nhau mỗi nhóm một ngả. Nhóm thì vào đốn cây làm long đanh cho các đoạn đường lầy lội, nhóm thì  nổ mìm, phá đá ba, vận chuyển ra rìa đường để tối bốc lên ôtô ben (ZIN 130) chống lầy. Cứ thế, địch phá, ta làm và ta cứ đi. Mùa mưa nhưng cuộc chiến giành từng km đường vẫn diễn ra không một ngày ngơi nghỉ.  B52 rải thảm, bom chùm toạ độ, bom bi quả ổi; quả dứa,  bom nổ chậm, bom xuyên, bom phá…. đến các loại mìn cóc, mìn lá gan, mìn vướng nổ….đủ loại to, nhỏ từ các loại máy bay ngảy, đêm thả xuống.
Cua chữ A, ngầm Ta lê, đèo Phu La Nhích (Phù Pha Chích), các địa danh vào lịch sử tự hào của đường 20 Quyết thắng, gánh chịu một khối lượng đạn bom khổng lồ. Những chiến sỹ vẫn cần mẫm, cơm vắt, ngủ hầm, ngớt bom thì vùng dậy bám đường, coi con đường như huyết mạch trong tim. Bom nổ trên nóc hang, há miệng, bịt tai, tóc dựng đứng, trắng xoá như vôi, vẫn mỉm cười nhìn nhau hỏi rằng sao mặt mày bẩn thế?  Sự sống vẫn tiếp diễn và chúng tôi lại lên đường, vượt Lùm Bùm, Tà Khống… để đi vào Cam Lộ, Dốc Miếu, Do Linh… mở màm chiến dịch Đường 9 – Nam Lào tiếp theo.
Đánh hơi thấy ta dịch chuyển, B52 tăng cường rải thảm. 9 chiếc chia làm 3 tốp, mém bom như vãi mộng (lúa) trên đồng.  Rải rác, pháo hạng nặng, xe xích, ôtô của ta trúng bom nằm còng queo bên vệ đường.
 Lần thứ 3 tôi dính chưởng và đồng đội chở tôi đung đưa trên cánh võng, ra Bắc.
Tới biên giới Lào – Quàng Bình, một buổi chiều yên ả. Bức tường cao 3 mét, trên đó là một bài thơ:
Hỡi miền Bắc đó, nặng đôi vai,
Gánh cả non sông vượt dặm dài,
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước,
Mà lòng phơi phới dậy tương lai……
                           (Tố Hữu)
Bài thơ an ủi tôi thật là nhiều. Như sống lại tất cả sức mạnh của tuổi trẻ. Như được tiếp thêm nguồn dinh dưỡng diệu kỳ. Dòng nước mát lại tuôn chảy trong tôi, Đứng dậy với cái nạng và đôi tay gầy yếu, tôi tập đi, tập nhảy, và lại líu lo. Cuộc đời vẫn đẹp sao. Phải không, các bạn. 
 http://www.youtube.com/watch?v=JErk3NVLZeY


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét