Mùa xuân bình yên

Thứ Ba, 29 tháng 6, 2021

BÁN ĐỨNG NGƯỜI TÌNH

 

Lại một truyện ngắn của ông Nguyễn Ngọc Ngạn mô tả một hiện tượng xã hội đáng lên án. Đến người tình mà cũng bị bán đứng, thì xã hội ấy, thử hỏi còn tin tưởng được bao nhiêu? Đời càng gian khó thì những lưu manh trong xã hội càng nhiều. Ngoài các chiêu trò lừa đảo, người tình cũng như loại hàng hóa. Bao giờ người yêu như một phần cơ thể của ta thì khi đó tình yêu mới muôn phần cao thượng. Chúc độc giả thưởng thức truyện ông Ngạn, soi lại mình, có bao giờ phản chủ, phản bội tình yêu đến như vậy không?

Ba tập của truyện đáng để các bạn lưu tâm.


Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2021

BÁN ĐỨNG NGƯỜI TÌNH

 

Lại một truyện ngắn của ông Nguyễn Ngọc Ngạn mô tả một hiện tượng xã hội đáng lên án. Đến người tình mà cũng bị bán đứng, thì xã hội ấy, thử hỏi còn tin tưởng được bao nhiêu? Đời càng gian khó thì những lưu manh trong xã hội càng nhiều. Ngoài các chiêu trò lừa đảo, người tình cũng như loại hàng hóa. Bao giờ người yêu như một phần cơ thể của ta thì khi đó tình yêu mới muôn phần cao thượng. Chúc độc giả thưởng thức truyện ông Ngạn, soi lại mình, có bao giờ phản chủ, phản bội tình yêu đến như vậy không?

Ba tập của truyện đáng để các bạn lưu tâm.



Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2021

Tổng thống Ronald Reagan

 Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giày!

Ở Mỹ có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đến khi đi học cậu chỉ mang mỗi một đôi giày rách. Cậu bé nghe nói vào lễ Giáng Sinh, khi đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần nói với Thượng Đế thứ mình muốn thì chủ cửa hàng sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình.

Vào hôm Giáng Sinh, cậu bé nhìn thấy trong một cửa hàng giày có bày bán những đôi giày rất đẹp nên đã bước vào cửa hàng và nói với ông chủ rằng: “Hôm nay là Giáng Sinh, cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu nói với Thượng Đế để Ngài cho cháu đôi giày này có được không ạ?”

Ông chủ nhìn xuống chân của cậu bé và hiểu ngay vấn đề, ông ấy cầm lấy đôi giày rồi nói: “Được thôi cháu bé, bây giờ ta sẽ nói với Thượng Đế”. Sau đó ông ấy cầm đôi giày và đi vào bên trong.

Một lúc sau, ông chủ đi ra, nhưng trên tay chỉ cầm có mỗi một chiếc giày rồi đưa cho cậu bé và nói: “Cháu bé, Thượng Đế nói rằng Ngài chỉ cho cháu một chiếc giày thôi, cháu phải tự nghĩ cách kiếm tiền để mua chiếc còn lại.”

Cậu bé hỏi: “Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền thì mới mua được chiếc giày còn lại?”

Ông chủ nói: “2 đô la.”

Cậu bé lại nói: “Được rồi ạ, cháu sẽ nghĩ cách kiếm tiền, nhưng chú nhất định phải giữ cho cháu chiếc giày còn lại nhé.”

Ông chủ cười nói: “Cháu cứ yên tâm.”

Sau khi về nhà và tiết kiệm được 2 đô la bằng cách nhặt ve chai, cậu bé vui vẻ chạy đến cửa hàng để trả tiền. Ông chủ đã khen ngợi cậu bé và đưa cho cậu chiếc giày còn lại. Kể từ đó, cậu bé đã có một đôi giày mới rất đẹp.

Khi lớn lên, cậu bé đã từng làm nhiều nghề như nhân viên cứu hộ, bình luận viên, phát thanh viên rồi bước vào giới nghệ thuật và trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Vào năm 1980, cậu bé ấy đã trở thành Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ, cũng chính là Tổng thống Ronald Reagan.

Trong nhiệm kỳ tổng thống của mình, có một lần ông Ronald Reagan được phóng viên hỏi về việc có ảnh hưởng lớn nhất đối với sự trưởng thành của ông là gì, ông đã kể về câu chuyện “Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giày” khi ông còn nhỏ.

Ông Reagan cho biết: “Sau này tôi mới biết được giá gốc của đôi giày đó là 38 đô la, một nửa giá cũng đến 19 đô la nhưng ông chủ cửa hàng chỉ lấy của tôi 2 đô la để dạy cho tôi một điều rằng:

"Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, Ngài chỉ cho bạn một phần mà thôi, bạn phải tự mình nỗ lực để lấy phần còn lại.”

(ST- FB Bùi Thế Tâm) 

Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2021

NHẮC MÌNH MỖI NGÀY


Mỗi ngày, hãy tự nhắc chính mình:

* Một đoạn đường, nếu đi lâu mà không nhìn thấy hy vọng thì nên thay đổi phương hướng.

* Một sự việc, nghĩ đã nhiều vẫn không mở được nút thắt trong lòng thì nên buông xuống.

* Một số người, qua lại lâu ngày vẫn không cảm nhận được sự chân thành thì hãy rời xa.

* Một lối sống, áp dụng một thời gian dài vẫn không tìm thấy niềm vui thì nên chọn cách thay đổi.

* Hạnh phúc là để cảm nhận, không phải để ba hoa.

* Công danh là để cống hiến, không phải để kiêu mạn.

* Vật chất là để sử dụng, không phải để khoe khoang.

* Tiền bạc là để chi tiêu, không phải để so lường.

* Cuộc sống là để trải nghiệm, không phải để toan tính.

* Tình cảm là để yêu thương, không phải để lợi dụng.

* Cha mẹ là để hiếu thuận, không phải để đòi hỏi.

* Bạn bè là để sẻ chia, không phải để lấn lướt.

* Niềm tin là để vững tâm, không phải để lường gạt.

* Người thân là để chăm sóc, không phải để tổn thương.

* May mắn có được từ chính những điều bạn đã cho đi mà quên mất mình đã cho đi.

- St - từ FB Trần Văn Nhung

 Đường liên kết của video   https://youtu.be/kWH42jR0paU



Thứ Hai, 24 tháng 5, 2021

TRUYEN CUOI CUỐI TUẦN Tham thì thâm

 [9/5/2021] - Trong một quán cà phê, nhạc nhẹ nhàng đầy thơ mộng, vì quán đông nên có 3 ông lão và một cô gái khá trẻ và rất hấp dẫn, dù cô gái không quen biết với 3 ông lão nhưng vẫn phải ngồi cùng một bàn.

Chỉ một lúc sau, cả 4 người cùng nói chuyện rất tự nhiên, và tất nhiên chẳng bao lâu sau đó chuyển sang chuyện ái tình.

Cô gái trẻ đề nghị:

- Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.

Ba lão, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả đều lấy ra mỗi người một đô la đưa cho cô gái, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng.

Tiếp đó cô nàng nói:

- Nếu mỗi người trong số quý anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.

Đàn ông vẫn cứ là đàn ông, cả 3 lão đều lôi ra tờ 10 đô la.

Cô gái kéo hết váy cho đến đồ lót. Cuộc nói chuyện tiếp tục, và 3 lão không biết tại sao, tất cả đều cởi áo khoác ngoài dù trời khá lạnh.

Sau đó cô gái trẻ lại nói:

- Nếu các anh đưa em 50 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em đã... sanh ra con em!

Ba lão già hăm hở, do bản năng dê, đều đồng loạt đưa tiền.

Sau khi nhận tiền, cô gái quay qua cửa sổ và chỉ bệnh viện ở bên kia đường, nói:

- Nơi em sanh ra con em là ở đó đó !

Hi hi hi !

 [17/5/2021 - Bỏ nhà đi] - Một hôm, cô gái và bà mẹ cãi nhau. Sau đó, cô bỏ nhà ra đi. Cô ta chạy rất lâu. Thấy phía trước có tiệm mì, lúc đó, cô mới cảm thấy đói bụng. Nhưng khi cô sờ vào túi, thì một xu cũng không có. Bà chủ tiệm mì là người tốt bụng, tinh tế. Thấy cô gái đứng đó liền hỏi “Có phải con muốn ăn mì?”. Cô gái trả lời một cách ngại ngùng: “Nhưng con không mang theo tiền!”,”Không sao, bà có thể mời con ăn!”....

Bà chủ mang đến một tô mì nóng hổi. Cô ta rất cảm kích, mới ăn được một ít, thì nước mắt đã chảy ra, rơi xuống tô mì. Bà chủ an ủi: “Con làm sao vậy?”. Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói: “Con không sao cả, con chỉ cảm kích. Con và bà không hề quen biết nhau, vậy mà bà đối xử với con thật tốt, còn nấu mì cho con ăn nữa. Nhưng con đã cãi lời mẹ và bà đã đuổi con ra khỏi nhà. Bà còn bảo con đừng quay trở lại nữa”.

Bà chủ nghe xong, rồi bình tĩnh nói: “Sao con lại nghĩ như vậy? Con nghĩ thử xem, bà chỉ nấu cho con ăn một bữa, mà con lại cảm kích. Vậy mẹ con đã nấu mười mấy năm cơm gạo cho con ăn, sao con không cảm ơn mẹ mà còn cãi nhau với mẹ?”. Nghe xong cô gái lặng người. Cô ăn hết tô mì một cách vội vã, rồi lập tức chạy về nhà. Khi về đến nhà, thì thấy mẹ đang đứng trước cửa đợi. Vừa thấy cô người mẹ rất vui mừng: “Mau vào nhà, cơm mẹ đã nấu xong rồi, thức ăn nguội hết rồi!”. Lúc đó, nước mắt của cô gái lại chảy.

CưỚP NGÀY

[15/5/2021 – Một vụ cướp nhà băng ở nước ngoài] - Trong vụ cướp nhà băng, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về các người". Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống. Rồi hắn nói với tên cướp già hơn: "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế đéo nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"

Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hãy để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!". Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

Ngày hôm sau, ti vi đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu (tương dương 70 tỷ đồng VN), bọn chó đó chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!".

 ST Từ FB Bùi Thế Tâm

Đường liên kết của video https://youtu.be/YI-IUpAWFYQ

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2021

TRUYỆN CƯỜI Paris By Night- THỬ TÌM MC MỚI

 

Truyện cười cũng là một bộ phận làm nên Paris-By night tuyệt vời ở hải ngoại hôm nay. MC Nguyễn Ngọc Ngạn là người lỗi lạc, vừa là nhà văn nổi tiếng, giọng đọc trầm cảm đầy cảm hứng của ông, chắc có lẽ nhiều năm nữa mới chọn được người thay thế. Chính ông đã vực dậy Paris-By night, và cũng chính Paris Bynight chắp cánh cho ông. Ông đọc chuyện cười, độc giả có thêm niềm vui. 

 

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2021

CHUYỆN XƯA NHÌN THẤU MỘT ĐỜI NGƯỜI

 

Cuộc sống rất ngắn ngủi, thoáng chốc sẽ trôi qua, đừng đợi đến lúc già đi hay sắp rời khỏi thế gian mới hiểu ra chân lý đời người…

Ngày xưa Thượng đế sáng tạo ra Trời đất, sau đó mới tạo ra sinh vật và con người. Đầu tiên, Ngài tạo ra con bò và bảo với nó: “Ta sẽ cho ngươi sống thọ 60 năm. Nhưng trong 60 năm này ngươi phải vì con người mà làm việc chăm chỉ, không được phép lười biếng”.

Bò từ chối thọ mệnh 60 năm, chỉ muốn được sống 30 năm.

Con bò trả lời rằng: “Cuộc sống khổ cực như thế mà Ngài lại bắt tôi sống những 60 năm ư. Tôi chỉ xin được sống 30 năm, còn 30 năm xin trả lại Ngài”. Thượng đế đã đồng ý.

Ngày hôm sau, Thượng đế tạo ra một con khỉ và bảo với nó: “Ngươi hãy mua vui cho con người, tạo ra những nụ cười. Ta sẽ cho ngươi sống thọ 30 năm”.

Con khỉ bảo rằng: “30 năm làm trò cười cho thiên hạ ư? Vậy tôi chỉ xin được sống 15 năm thôi, còn lại xin trả cho Ngài”. Thượng đế cũng đành đồng ý.

Ngày tiếp theo, Thượng đế tạo ra con chó và bảo rằng: “Ngươi hãy canh trước cửa nhà và sủa lên khi có người vào hoặc đi qua, ta sẽ cho ngươi sống thọ 30 năm”.

Con chó trả lời: “30 năm cho việc canh nhà thật quá dài. Tôi chỉ xin được sống 15 năm thôi, 15 năm còn lại xin gửi lại”. Thượng đế thở dài đồng ý.

Lần này, Thượng đế tạo ra con người và bảo rằng: “Công việc của ngươi chính là hưởng thụ cuộc sống. Ta sẽ ban cho ngươi 25 năm thọ mệnh”.

Con người nghe thấy vậy vội cầu xin: “Thượng đế! Xin Ngài hãy ban cho tôi 30 năm tuổi thọ của bò, 15 năm tuổi thọ của khỉ và 15 năm tuổi thọ của chó. Chúng không cần, vậy hãy ban hết cho tôi”.

Thượng đế đã đồng ý…

Và thế là, tuổi thọ của con người đã được tăng lên đáng kể: 25 + 30 + 15 + 15 = 85 tuổi.

Nhưng vận mệnh của con người qua từng giai đoạn lại có những thăng trầm.

25 năm đầu là sống bằng thọ mệnh của chính mình, cho nên con người vô ưu vô lo, thập phần vui sướng.

25-55 tuổi là sống bằng thọ mệnh của bò, con người chỉ biết cặm cụi làm việc, gặp biết bao trắc trở, vì nuôi sống gia đình mà phải chịu khổ chịu thiệt.

56-70 tuổi là sống bằng thọ mệnh của khỉ, con người làm những trò của khỉ để dỗ dành con cháu, cố làm cho chúng được vui.

71-85 tuổi là sống bằng thọ mệnh của chó, lúc này con người đi lại khó khăn, chỉ có thể ngồi ở trong nhà, tựa như số mệnh của loài chó, chỉ ngồi một chỗ để canh cửa.

Đời người thật quá ngắn ngủi. Chúng ta đến thế gian trong tiếng cười vui chào đón, rồi ra đi trong tiếng khóc lóc tiếc thương. Đây chính là hiện thực của cuộc sống.

Câu chuyện xưa tuy rất ngắn, nhưng lại bao quát hết một kiếp nhân sinh. Được làm người chính là một điều may mắn, vậy nên hãy trân quý từng phút giây, đừng để lúc cuối đời nhìn lại mới cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một kiếp người.

Đường liên kết của video  https://youtu.be/A_AsSfrWs9Q

Tuệ Tâm (Sao chép từ: Nguyễn Kim Chi 14 tháng 4 lúc 14:20 )