Mùa xuân bình yên: NGƯỜI THƯƠNG CUỘC SỐNG NHẤT LÀ NGƯỜI THƯƠNG ĐƯỢC CẢ NHỮNG NỖI ĐAU

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2022

NGƯỜI THƯƠNG CUỘC SỐNG NHẤT LÀ NGƯỜI THƯƠNG ĐƯỢC CẢ NHỮNG NỖI ĐAU

 Dù đang giữa ngày nắng, vẫn luôn có những góc khuất đâu đó cho bóng tối tồn tại, và dù giữa đêm đen, vẫn luôn có những đốm sáng của triệu triệu vì sao đêm bền bỉ kiên trì chưa bao giờ tắt, và đôi khi, ngay bên trên nụ cười rất tươi lại là ánh mắt buồn.

Ngày và đêm nối nhau làm thành tháng thành năm, khổ và vui nối nhau làm nên một kiếp người.

Không có người nào cả đời chỉ toàn niềm vui, và cũng không có người nào cả đời chỉ toàn nỗi buồn; nhưng vẫn luôn có những người chờ mong cuộc sống của mình chỉ toàn niềm vui, đâu biết chính sự chờ mong đó vô tình làm khổ họ, khổ khi vừa thoáng thấy nỗi buồn xuất hiện, buồn khi mọi chuyện không được như ý.

Thứ gì có thể làm cho chúng ta vui như vỡ ra thì ngay bên trong thứ đó luôn ẩn chứa một sức mạnh đủ lớn để có thể xé nát chúng ta, và chỉ những thứ từng sưởi ấm chúng ta mới đủ sức làm chúng ta phải co ro lạnh.

Người bình yên nhất là người biết trân trọng mọi thứ, kể cả nỗi buồn. Người đi xa nhất là người biết nhặt lấy từng nỗi buồn, nhặt lấy từng nghịch cảnh nghịch duyên rồi đốt cháy chúng để làm năng lượng cho cuộc hành trình phía trước. Người thương cuộc sống nhất là người thương được cả từng nỗi đau.

Làm gì có cuộc đời nào không có nỗi buồn, làm gì có một cuộc đời bình yên, chỉ có trái tim bình yên thôi.

 (Trích (st) Những thứ được rửa trôi bằng nước mắt và nở rộ).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét